sao3x.sextgem.com truyen teen , chuyen 9x, hot clip ,sms kute ,Tải game miễn phí, anh girl xinh, truyen hay, truyen hoc sinh...
watch sexy videos at nza-vids!
sao3x.sextgem.com truyen teen , chuyen 9x, hot clip ,sms kute ,Tải game miễn phí, anh girl xinh, truyen hay, truyen hoc sinh...
truyen teen, tinh yeu 9x, hot clip 9x, sms kute , goc trai tim, me hai ola, tieu thuyet ,Teen Story ,tinh yeu, sms kute, tin... - sao3x

Bạn đang truy cập vào sao3x.sextgem.com wap đọc truyện hay wapsite đọc truyện teen hay,tổng hợp tiểu thuyết hay và nhiều truyện hay khác...hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé!!!

page wap trên facebook .mọi người vào like giúp mềnh nhé

sao3x.sextgem.com Trang chủ > 9x lộ hàng > click để xem nhiều truyện về Teen Story

hi chào mọi người mình đã quay trở lại .chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé

Bài viết 99 ngày và vô tận

Author: Hạt Cát Vô Tình

Tình trạng :Mồ Côi Người Yêu ☺
bạn là người Thứ 1039323 đọc truyện ở www.sao3x.sextgem.com

Chúc bạn Đọc truyện vui vẻ !


.
Nhưng trong một bộ dạng tả
tơi thì lại là chuyện khác. Và anh hát đôi câu vớ vẩn nào
đấy. Ngang phè. Rồi bảo tôi -Em hát ngang bằng anh là
cùng thôi chứ gì. Nên cứ hát
đi. Nếu em muốn. Rồi anh cười ngặt nghẽo.
Thỉnh thoảng tôi cũng thấy
kì. Sao tôi nhớ hết những gì
anh nói vậy nhỉ? Vì chúng tôi
nói chuyện quá ít chăng? Ngày đầu tiên. Tay nắm chặt mũ lưỡi trai ướt
nhẹp, cả người run run vì
thấm nước lạnh, thở ra những
cột khói, tôi ẩn cửa vào Senza
Fine. Ngây người nhìn lên bức
xếp hình cỡ bự rồi buột miệng: -Anh, em muốn làm ở đây. -Chán Latte Macchiato nhà anh
rồi à? Với đề nghị bất thường và
thái độ xấc xược như vậy, tôi
không thấy lạ khi ông chủ trẻ
buông thõng câu nói rồi bỏ đi.
Chỉ là, tôi khẽ rùng mình khi
có gì đấy sắc lạnh chạm vào hai bên má đang lem nhem
nước mưa: -Chìa bé nhất. Đồng phục ở tủ
thứ hai màu xanh sau quầy
đồ uống. Mặc vào rồi ra đây
nhanh lên. Tôi chỉ kịp tròn mắt, lận đận
mặc đồ rồi lại ngẩn ngơ chạy
ra. Anh nói dài ơi là dài, tay
thì chào khách, tay thì chỉ trỏ
một lô xích xông cho tôi. Tai
tôi cứ lùng bà lùng bùng, chả hiểu gì sất. Tôi không nói đùa,
nhưng cũng đâu có nói thật?
Còn anh nữa, đường đường là
chủ nhà hàng...? Mọi thứ đến
quá nhanh, khiến cho tôi tự
dưng chẳng còn nghĩ được gì nữa và chẳng còn thấy gì nữa. "Ảnh minh họa" Mở mắt ra, tôi thấy mình
đang nằm trên sô pha ở tầng
trên. Giật mình chạy xuống,
đã thấy anh đang thu dọn đồ
đạc. Thấy tôi, anh khẽ hất
hàm. Thế là lại như cái máy, tôi lại chạy loanh quanh sờ
này sờ nọ, dù tôi cũng chẳng
biết xếp chúng vào đâu. Xong
xuôi, anh mới quay sang nhìn
tôi. Khiến tôi giật thót: -La Ma. Tiền thuốc cảm trừ hết
vào lương đấy nhé. Hôm nay
thử việc, không tính lương.
Mà biết anh tên gì không hả –
anh nghiêm mặt nhìn tôi – Là
Nguyễn Hoàng Nhật Minh. Thế này mà muốn làm việc ở đây? Bối rối, tôi khẽ vén tóc mái
còn ướt nhẹp sang một bên,
im lặng. Anh nhún vai, khẽ chép
miệng: -Thế thì lương trả theo giờ.
Hết. Rồi. Về đi. Thế đấy. Trong vỏn vẻn có 5
phút, tôi đã chính thức thành
nhân viên của Senza Fine.
Những ngày này Hà Nội rét
đậm, mưa dài nhưng hết ngày
thật nhanh. Ngày thứ 26 -Anh à, cậu ấy là Panna hay
Pancot đúng không? Vì cậu
ấy hay gọi Panna Cotta khi
đến đây. Giống như em, anh
gọi em là LaMa, Latte
Macchiato -Ừ? -Thế thì. Anh gọi em là
Phương đi! Em là Trần Mai Anh
Phương – Thấy anh nhíu mày,
tôi nói tiếp – Vì em là nhân
viên rồi, đâu còn là khách
quen nữa, nhỉ -Hỏi như không hỏi vậy? -Anh cũng thế mà. Nhớ đấy. -Này, em biết không. Cái tên
quan trọng và thiêng liêng
lắm đấy. Khi biết tên họ đầy
đủ, người ta có thể ếm bùa
phép làm khổ lên nhau và . . . -Em tin, anh Nguyễn Hoàng
Nhật Minh ạ. Anh ngẩn người, thật lạ. Anh
gãi đầu, rồi cười. Hai bên lông
mày đậm nheo lại, má lúm
đồng tiền hiện rõ ơi là rõ, đẹp
ơi là đẹp! Trời hôm ấy lại mưa. Mỗi cô
gái đều có một chàng trai để
nhớ khi mưa về. Chắc là tôi
tìm thấy rồi. Những ngày sau ngày 26 Ngày đông rét sớm, mưa
phùn suốt thôi. Khách đến
đông hơn và chóng vánh hơn.
Nháo nhào chạy vào, vội vã
ra đi. Tối vắng khách, có hôm
tôi đến ngồi xem hết 2 bộ phim với anh rồi về. Anh
không gọi tôi là LaMa nữa,
nhưng vẫn chỉ là những mẩu
chuyện vụn vặn ít ỏi. Nhiều
hôm còn chẳng nói gì trừ hai
câu chào tụt ngủn. Bù lại, anh biết mua gì làm đồ
ăn khuya cho tôi. Cũng như
khi anh liên tục xoa hai tay
vào với nhau, tôi biết anh
đang đói. Cũng có lúc tôi thấy
tim mình lạc nhịp ghê lắm, khi anh quay sang nhìn tôi
đúng lúc tôi đang nhìn anh.
Thỉnh thoảng, anh lại ngả
lưng vào ghế đối diện, tóc anh
và vai anh có thể chạm nhẹ
vào tóc và gáy tôi. Tôi không còn ngạc nhiên vì điều đó
nữa. Mà buồn cười. Mỗi lần anh
đứng dậy, cảm giác nuối tiếc
vẫn cứ vẹn nguyên như
những ngày đầu. Hay thật. Thứ tình cảm này
không đủ điều kiện cần cho
bất cứ thứ định nghĩa ngắn
gọn nào. Hoặc là rất gần, hoặc
là lại rất xa. Hoặc là thứ gì đó
rất đỗi nguyên sơ và trong trẻo, hoặc là những nỗi niềm
day dứt hỗn độn. Anh có thể đã biết. Hoặc
không biết những điều đó.
Tôi để mặc những tình cảm
đó tự lớn tự diệt. Nhiều khi,
thế đã là đủ. Ngày thứ 50 Hà Nội lại mưa, Tôi không quen bận tâm nhân
tình thế thái. Anh cũng
không thích những đứa nhiều
chuyện. Chỉ là, hôm ấy, rất
tình cờ, tôi nghe thấy mẩu
đối thoại kì cục của anh với một bé váy hồng: - Em có thích mưa không? Váy hồng háo hức: - Thích lắm luôn chứ. Em thích
nghe tiếng mưa rơi, nằm
ngoan trong nhà đắp chăn
ngủ, hoặc đọc truyện. Anh có
vậy không? Duỗi thẳng hai tay trên bàn,
anh nằm xuống, nghiêng đầu
về hướng cô gái nhỏ: - Vậy làm sao anh tin là em
yêu anh được. Em thích mưa
cơ mà, sao lại cứ trốn tránh
nó? Ngày thứ 51 52 53 54 Có lẽ vì màu hồng là màu tôi
yêu thích nhất, nên khi thấy
mặt váy hồng nhoẹt nước, tôi
cứ bị ám ảnh. Tôi mơ hồ nhận
ra mùi gì đó quen thuộc.
Không phải hương rượu Rum, không phải mùi bánh nướng
trong lò, không phải ... Tôi hỏi vu vơ về câu chuyện
hôm nọ khi anh đang nhào
bột. Cũng không hiểu thế nào,
tôi lại cứ nói và hỏi nhiều hơn.
Tự tôi. Đã phá vỡ quy tắc của
chính mình. Tôi bảo anh quá đa nghi, quá vớ vẩn khi suy
xét con người dựa trên câu nói
vu vơ của người anh chưa
từng gặp. Cho đến khi anh
khùng lên: - Em khác anh sao mà còn đòi
lên giọng? "Ảnh minh họa" Lần đầu tiên, anh bỏ dở
khuôn bánh. Lần đầu tiên, tôi nói chuyện
với anh quá 10 phút. Tôi chợt hiểu tại sao anh lại
nhận tôi vào đây đơn giản
thế. Tôi đã tưởng anh ở một
vùng trời khác tôi, những
mong anh không có mùi
giống tôi, mùi của cô độc và đa nghi, vậy mà... Qủa thật
thế giới quá rộng lớn để chỉ
yêu thương được một người,
nhưng quá hẹp để những kẻ
có chung thương tổn lại gần
nhau. Vết thương đó liệu có lở loét thêm? Hay sẽ được chữa
lành? "You say you love rain, but
when it comes, you seek an
umbrella. You say you love the sun, but
when it shines you seek
shade. You say you love wind, but
when it comes, you close
your window. So that's why I am scared
when you say you love me" [Bob Marley"> Những câu hỏi thật khó có lời
đáp. Và tôi trốn chạy nó.
Bằng cách nghỉ việc mà
không có một lời từ biệt. Ngày thứ 58 Khi tôi lảng tránh ánh mắt
anh, hỏi về chìa khóa tủ đồ,
anh nhìn tôi lâu lắm: - Tại sao em muốn làm việc ở
đây? Hôm đó thực sự là một ngày
trời rất đẹp, nắng vàng rộm
quét qua khung cửa sổ, và
người tôi thì khô ráo. - Em trốn bão, trốn mùa
đông. Tay anh chợt khựng lại - Vậy anh trả lương theo tuần
cho em nhé Anh đẹp. Vẻ đẹp của mưa.
Trong trẻo, khó hiểu và khó
đoán. Tôi không bảo anh tôi
sẽ ra đi, nhưng không hiểu
sao, tôi nghĩ anh cũng cảm
nhận được điều đó. Dù là lúc ấy hay bây giờ, khi tôi chỉ
đang nghĩ đến anh , tim tôi
vẫn đang đập nhanh hơn một
chút. - Em có vẻ không thích lắm
thì phải – Anh kéo ngăn tủ
phía dưới, đưa tôi chùm khóa
sắc lạnh: - Bão tan rồi, nắng lên rồi.
Chìa to nhất. Trả đồng phục ở
phòng thứ nhất bên trái sau
quầy đồ uống. Và... Tôi thấy anh định nói gì đó,
nhưng thôi. Tôi bắt đầu lờ mờ
hiểu sự khác biệt giữa trả
lương theo giờ và theo tuần.
Vào giờ phút đó, tôi cũng
thấy mình chẳng khác gì những vị khách bình thường
của Senze Fine. Ở lại với nó,
nhưng chưa bao giờ hết lòng
vì nó. Tôi cũng giống như váy
hồng . . . sẽ không trả lời được
câu hỏi đấy, cũng chẳng thể chữa lành vết thương chưa
khép miệng của mình. Tôi đến với Senze Fine trong
vỏn vẹn 5 phút, nhưng không
quên nó dễ dàng vậy được. Năm đầu tiên nghe “Mùa
đông đã qua” mà đắng lòng
đến thế. Dù gì, Senze Fine cũng chỉ còn
là hoài niệm. Ngày thứ 99 Đang độ xuân, mà sao Hà Nội
trông buồn quá. Gió chỉ thổi
nhẹ thôi, cũng khiến căn nhà
bé nhỏ sao dữ dội. Tiếng bát
vỡ, tiếng cãi vã, tiếng xầm
xì... những điều hỗn độn vừa cũ vừa mới. Thời gian thì khác
nhau, còn mục đích và bản
chất làm khổ nhau thì chẳng
hề đổi khác. Câu chuyện ngày hôm nay
cũng chỉ là một trong số rất
nhiều. Nhưng chẳng hiểu sao,
đau quá. Có lẽ, cũng giống như
giọt nước tràn ly, điều gì đến
rồi sẽ phải đến. Định thần lại, tôi thấy mình
đang đứng trước cửa Senze
Fine từ lúc nào. **** Cửa quán với 12 lát gạch và
con đường sỏi trải dài, chiếc
bảng đen với hai vết nứt ở
phía sau nói mãi mà chủ quán
chẳng thay , tầng 2 với 4 chậu
hoa ngày nào cũng phải tưới nước... Hóa ra, có quá nhiều
thứ ở nơi này đã lẳng lặng
nằm tọt trong góc tâm hồn
tôi từ lúc nào không biết. Có lẽ, tôi nhớ Senze Fine nhiều
hơn tôi tưởng. Khi tôi định đi, một ai đó từ
quán cũng đang bước ra. Và
đó là . . . anh. Vẫn những nét
ấn tượng như thế. Chân mày
đậm, đôi mắt buồn với lông
mi đẹp chết người.Tôi bối rối, định cúi đầu chào anh một
chút. Tôi khẽ khuơ tay định
nói xin lỗi gì đó. Nhưng rồi
vẫn chỉ chết trân ở đó, lúng
búng ba tiếng ê a. Còn anh... anh thậm chí còn
chẳng hề nhìn thêm tôi lần
nữa. Khi anh bước qua tôi để
khép cửa rồi lại quay vào, có
gì đó trong tôi như tan ra
thành từng mảnh. Có hai con người, đứng cách nhau một
bậc thềm và khoảng vài bước
chân, mà cứ ngỡ như cả trăm
ngàn dặm. Đèn tắt. Quán tối om. Tôi muốn khóc. Mà khóc
không nổi. Túi quần chợt rung lên. Anh
Minh is calling. Tim tôi giật
thót. Số điện thoại mà tôi đã
lưu hàng tháng trời mà chưa
một lần liên lạc. Hóa ra, chúng
tôi đã tự tìm được số điện thoại của nhau... mà không
biết, hoặc là không chịu thừa
nhận. - Em đến tránh bão. Ở đây, ở
Senze Fine. Bão hôm nay rất
to anh à. Đáp lại chỉ là nhịp thở đều
đều. Tôi vội vàng bấu chặt
điện thoai: - Lần này... là lương thỏa
thuận. Em muốn được nhận
lương trả theo tháng. Cuối
tháng mới được nhận. Một tiếng cười khẽ. - Vậy em thích mưa không? - Em thích. Nhưng vẫn thích
nằm nhà nghe mưa rơi thôi –
Tôi òa khóc. Và đèn sáng. - Anh không mang ô – Thấy
anh tựa đầu vào cửa, má lúm
lại hiện ra nữa rồi, đẹp ơi là
đẹp! Ngày thứ 100 Khi đi chợ Xuân lựa cây cảnh
cho quán, tôi nghé đầu sang
hỏi, em nghỉ việc ở quán để
đi dạy và đi học Kendo có sao
không. Anh khịt mũi, ờ,
nhưng cứ giữ lấy bộ đồng phục nếu thích. -99 ngày, thế là đủ với chức
danh nhân viên chính thức của
Senza Fine rồi. Bây giờ em có
thể đến với danh nghĩa khác. Trong nắng xuân, thấy má ai
đấy hây hồng. Ngày 160 Căn phòng nhỏ vàng chanh
ấm áp Dáng người cao gầy Cánh mũi phập phồng Câu hát lạc điệu Mắt đen hấp háy Nụ cười thật hiền A, lần này thì tôi không nhìn
nhầm người nữa rồi! Ưm, thấy
môi mình còn có vị dâu tây
từ bánh ai đó mới ăn nữa kìa!

.


Top update NEW
cick để đọc nhìu truyện sex hơn xxx DƯỚI MỘT MÁI TRƯỜNG xxx {views}
♦ post 3416 ngày trước
ω 15:22:17 / 2015-01-10
click để xem nhiều truyện Sưu Tầm Chuyện ‘ông lão ăn mày và đại gia Rolls Royce’ xôn xao mạng {views}
♦ post 3460 ngày trước
ω 14:20:56 / 2014-11-27
cick để đọc nhìu truyện sex hơn osin _ tuyệt phẩm tình yêu 18 {views}
♦ post 3614 ngày trước
ω 01:30:46 / 2014-06-25
cick để đọc nhìu truyện sex hơn CHỒNG CHỊ, BỒ EM {views}
♦ post 3648 ngày trước
ω 16:32:33 / 2014-05-22
1234...340341342»

Bạn xem chưa?̣

» bốn mươi năm nữa chúng mình còn "trẻ trâu" thế này không nhỉ
[ 3671 ngày trước - Xem: ]
» Chuyện nữ sinh mang thai với thầy và
mất bố mẹ làm dân mạng bật khóc

[ 3677 ngày trước - Xem: ]
» Này cô bé, đồng ý làm người yêu anh nhé
[ 3678 ngày trước - Xem: ]
» NGƯỜI TÌNH HAY CON ĐĨ
[ 3720 ngày trước - Xem: ]
» BỎ RA 5 PHÚT ĐỂ RƠI NƯỚC MẮT - CHIẾC MẶT NẠ QUỶ
[ 3773 ngày trước - Xem: ]
1234...444546»
Bạn yêu thíck
Thế giới truyện :
Thư Tình | Teen Story | Góc trái tim | Tiểu Thuyết | Truyện Ma | Truyện Ngắn facebook | Sưu Tầm, me ola Truyện luôn luôn cập nhật 24/24

tìm thêm phim ,Truyện , ảnh trong wap:


..
Load pages: sec.